Kosame có mùi của hoa mộc, gần đây Takashi mới
để ý đến điều này, mùi hoa mộc tê thoảng hương dìu dịu như khu vườn nhỏ
giản dị trong đêm.
Trời trở lạnh, sáng hôm ấy Takashi đến
trường sớm hơn bình thường và chỉ đi có một mình vì Aya nghỉ ốm không
thể đi cùng với cậu được. Điều này khiến cậu chợt cảm thấy có chút không
quen, trước đây chưa bao giờ Takashi đến trường mà không có Aya ở bên
cạnh như thế này cả.
“Chào buổi sáng.”
Takashi cứ nghĩ rằng mình là người đầu
tiên đến lớp nhưng thì ra không phải, cậu quên rằng Kosame mới luôn là
người đến lớp đầu tiên.
“Chào buổi sáng.” Cậu đáp, cảm thấy Kosame ngày hôm nay thật lạ lùng. Từ cô ấy Takashi không còn ngửi thấy mùi hoa mộc tê nữa.
“Mùi hoa mộc đâu rồi?” Takashi buột miệng hỏi trước khi kịp nhận thấy mình thật ngớ ngẩn.
Thế nhưng Kosame không tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy chỉ mỉm cười đáp lại: “Mùa lạnh đã tràn về rồi.”
Mùa lạnh đã tràn về rồi. Takashi lẩm
nhẩm trong đầu thêm một lần nữa, bỗng lại cảm thấy cô đơn ghê gớm. Cậu
không muốn vẽ hình họa vào sáng ngày hôm nay, cậu nhận ra đáng nhẽ mình
nên đến chăm sóc cho Aya. Và có lẽ cô ấy cần một tách trà hoa mộc tê.
Phải rồi, một tách trà Osmanthus nóng sẽ giúp Aya khỏe lại.
“Tớ phải đi đây.” Takashi cười nói với
Kosame rồi quay lưng bước ra khỏi lớp. Trong đầu cậu thoáng hiện lên
hình ảnh bóng lưng của Kosame như thể chính cô ấy mới là người đang quay
lưng bước đi chứ không phải cậu. Trong hình ảnh tưởng tượng ấy mọi thứ
xung quanh Kosame đều bồng bềnh cùng làn hương hoa mộc đang bay đi.
Những ngày ấm áp cuối cùng còn sót lại của tháng mười đã qua thật rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét