Kosame có mùi của hoa mộc, gần đây Takashi mới để ý đến điều này, mùi hoa mộc tê thoảng hương dìu dịu như khu vườn nhỏ giản dị trong đêm.
Takashi không chơi thân với Kosame, cả
Aya, bạn gái của cậu cũng vậy.Đối với cả hai người, Kosame chỉ đơn giản
là một người bạn cùng lớp. Thế nhưng gần đây mỗi lần Kosame lướt qua
Takashi lại để ý đến mùi hoa mộc nhẹ nhàng gợi đến trong cậu một cảm
giác như khi đang nhớ về những ký ức êm dịu xa xôi nào đó vốn chưa từng
tồn tại. Mơ màng một thoáng rồi cậu lắc đầu, Aya vẫn đang chăm chú vào
màn hình điện thoại bên cạnh, chẳng hề biết đến cái lắc đầu bối rối của
bạn trai mình.
Aya là cô gái xinh đẹp và ngọt ngào nhất
trên đời. Takashi yêu đôi mắt của Aya, dáng vẻ đáng yêu cùng cả sự chăm
chỉ và đầu óc kinh doanh của cô ấy. Takashi chưa bao giờ cảm thấy mình
không may mắn, Aya lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, Aya cũng yêu cậu vô
cùng.
“Tớ thích cậu.” Cách đây bốn năm Takashi
đã nói với Aya điều đó, giờ họ không còn nói nhiều với nhau những điều
ngọt ngào như thời trung học nữa nhưng tình cảm của Takashi và cả Aya
vẫn chẳng hề thay đổi. Vậy nên Takashi mới cảm thấy khó hiểu, liệu mùi
hương của hoa mộc tê kia đối với cậu mang ý nghĩa gì?
Lần đầu tiên gặp Kosame, cậu thoáng nghĩ
trông cô ấy cũng giống như một cơn mưa bụi, một chút buồn, một chút dịu
dàng, và thêm cả một chút cô độc nữa. Kosame luôn mặc những chiếc váy
dài qua đầu gối, Kosame thanh mảnh, Kosame luôn vui vẻ cười với những
người bạn của cô ấy, Kosame khi cười trông cũng rất đẹp, nụ cười của
những ngày đầu tháng mười vẫn còn ấm áp. Nhưng Takashi nghĩ cô ấy chẳng
hề ngọt ngào, cô ấy sở hữu những nét đẹp sắc lạnh, cô ấy không sợ gì cả,
cũng không bao giờ nhún nhường trước phái mạnh. Ở Kosame tồn tại quá
nhiều những điều đối lập, không ai hiểu được cô ấy nhưng Kosame lại luôn
nhìn rõ được suy nghĩ của từng người.
Trước giờ Takashi chưa từng ở gần
Kosame, giờ thì mỗi khi nhắm mắt lại là mùi hoa mộc lại hiện về vấn
vương trong tâm trí. Takashi cũng chẳng cố gắng đẩy nó đi, những cảm
giác mà mùi hương ấy đem đến đối với Takashi thật quá đỗi êm dịu.
“Takashi ơi!” Aya lay lay cánh tay của cậu mà nói: “Cuối tuần sinh nhật của Takashi mời cả lớp đến nhé?”
“Cũng được.” Cậu gật đầu: “Sinh nhật mà, càng đông mới càng vui chứ.”
Takashi và Aya đều học cùng một lớp ở
trường đại học, họ học khoa hội họa, cả khoa chỉ có hai lớp và mỗi lớp
chưa tới hai mươi sinh viên. Nhóm bạn mà Takashi cùng Aya chơi thân có
chừng mười người, Kosame cũng là một trong số đó nhưng cô ấy rất hiếm
khi tham gia vào những buổi tụ tập bạn bè sau giờ học. Chiều hôm ấy
trong giờ học giải phẫu Kosame cùng với hai người bạn thân nhất của cô
ấy ngồi phía trước bàn của Takashi chừng hai dãy ghế, hai dãy ghế đó đều
còn trống. Takashi nhìn về dáng lưng của Kosame với ánh nhìn vu vơ, cô
ấy có mái tóc dài thật mềm mại, cậu tự hỏi liệu tóc của Kosame có mùi
hoa mộc tê không nhỉ? Đôi vai của Kosame trông cũng thật gầy, lưng cô ấy
lúc này đang cong xuống tập trung vẽ lại những hình giải phẫu xương của
Bammes. Không biết cô ấy có đang tỏa ra mùi hoa mộc không nhỉ?
Thế rồi đột ngột như thể cảm nhận được ánh nhìn của Takashi, Kosame ngoái xuống nhìn về phía cậu.
“À này kìa.” Teruo ngồi bên cạnh Takashi
nhìn thấy liền lên tiếng bảo Kosame: “Takashi với Aya đang rủ cuối tuần
này đi sinh nhật Takashi đấy.”
Kosame nhìn Takashi, gương mặt vẫn chưa biểu lộ cảm xúc gì.
“Tối đấy cậu có bận việc gì không?” Takashi hỏi.
“Không.” Kosame đáp với một nụ cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét