Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Ướp trà với hoa mộc


Mưa nhẹ nhẹ kèm theo cái lạnh se se của mùa đông xứ Huế nên không thể quét lá ở khoảng sân trước chánh điện. Những chiếc lá rời cành, để trơ lại cành cây trong không gian. Sau những giây phút mưa lạnh ngờ ngợ thì mặt trời cũng ló dạng.


37772604_02eb87b888_d.jpg
Ảnh minh họa

Tôi tranh thủ đi quét khoảng sân mà giật mình nghe mùa xuân đang dần đến. Trong cái lạnh mùa đông, cứ tưởng tất cả cảnh vật khép mình ẩn lạnh đợi đến ngày vươn mình chào đón mùa xuân, ai dè cây mộc lại nở trắng hoa.
Lạ lùng loài cây hoa tuy nhỏ thế mà hương lại thơm khiến lòng người khó cưỡng lại. Không thơm kiểu nồng mà dịu dịu, lại thơm lâu, thơm dai. Hoa màu trắng, nhỏ như sự khiêm tốn đến mức không còn hiện hữu giữa cuộc đời thế mà lại được con người ta biết đến bởi hương thơm. Một chụm nhỏ hoa vừa nở cũng đủ để chủ nhân nhận ra sự hiện diện của nó. Chính vì hương thơm đặc trưng đó mà nó là một trong những thứ hoa quý dùng để ướp trà.
hoa moc.jpg
Hoa mộc nhỏ như cọng trà và thơm lâu...
Cái thú uống trà là được thưởng thức hương trà xông lên mũi và vị đắng đọng lại ở cuống họng. Người ta thường hay ướp trà với hoa sen, hoa sói, hoa lài và không thể thiếu hoa mộc. Hoa nhỏ như cọng trà nhưng lại thơm lâu, thơm dịu khiến nó trở nên sang trọng khi dùng ướp trà.
Ở chùa Huế, chùa nào cũng nhiều cây cảnh và trong số đó không thể thiếu đôi cây mộc trước hiên chùa hay trước tháp Tổ. Nó ra hoa. Hiện diện của nó như thách thức với thời tiết mùa đông mà cũng dường như còn cho con người một sự chuẩn bị để đón chờ ngày xuân. Ôi, hoa nở rồi. Tôi đang tranh thủ ướp trà hoa mộc cho ngày Tết.

Hoa Mộc Tê

 Kosame có mùi của hoa mộc, gần đây Takashi mới để ý đến điều này, mùi hoa mộc tê thoảng hương dìu dịu như khu vườn nhỏ giản dị trong đêm.

Trời trở lạnh, sáng hôm ấy Takashi đến trường sớm hơn bình thường và chỉ đi có một mình vì Aya nghỉ ốm không thể đi cùng với cậu được. Điều này khiến cậu chợt cảm thấy có chút không quen, trước đây chưa bao giờ Takashi đến trường mà không có Aya ở bên cạnh như thế này cả.
“Chào buổi sáng.”
Takashi cứ nghĩ rằng mình là người đầu tiên đến lớp nhưng thì ra không phải, cậu quên rằng Kosame mới luôn là người đến lớp đầu tiên.
“Chào buổi sáng.” Cậu đáp, cảm thấy Kosame ngày hôm nay thật lạ lùng. Từ cô ấy Takashi không còn ngửi thấy mùi hoa mộc tê nữa.


“Mùi hoa mộc đâu rồi?” Takashi buột miệng hỏi trước khi kịp nhận thấy mình thật ngớ ngẩn.
Thế nhưng Kosame không tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy chỉ mỉm cười đáp lại: “Mùa lạnh đã tràn về rồi.”
Mùa lạnh đã tràn về rồi. Takashi lẩm nhẩm trong đầu thêm một lần nữa, bỗng lại cảm thấy cô đơn ghê gớm. Cậu không muốn vẽ hình họa vào sáng ngày hôm nay, cậu nhận ra đáng nhẽ mình nên đến chăm sóc cho Aya. Và có lẽ cô ấy cần một tách trà hoa mộc tê. Phải rồi, một tách trà Osmanthus nóng sẽ giúp Aya khỏe lại.
“Tớ phải đi đây.” Takashi cười nói với Kosame rồi quay lưng bước ra khỏi lớp. Trong đầu cậu thoáng hiện lên hình ảnh bóng lưng của Kosame như thể chính cô ấy mới là người đang quay lưng bước đi chứ không phải cậu. Trong hình ảnh tưởng tượng ấy mọi thứ xung quanh Kosame đều bồng bềnh cùng làn hương hoa mộc đang bay đi. Những ngày ấm áp cuối cùng còn sót lại của tháng mười đã qua thật rồi.